2h30 sáng ngày 25/2
Lâu r k thức đêm như cú vọ thế này, tự nhiên thấy buồn buồn, ngồi 1 xó trong căn nhà LĐMB yêu thương của ta, bỗng thấy đời vốn chẳng dài rộng bao nhiêu.
Đã có nửa cuộc đời yêu và sống hết mình, để rồi nhận lại vài sợi tóc bạc trên đầu cùng những suy tư, bứt rứt... Tự thả đi những niềm vui xa xỉ, để được "an phận" với một thoáng ký ức xa xôi và những "bình thường" của hiện tại và tiếp diễn đến tương lai, chắc lại tự kỷ hơn...
Bỗng, nghĩ rằng, đã từng là thế thì nên là thế, hì... dù có quay lại, ta vẫn lại là ta của bây giờ..., là ta của tình yêu và kiêu hãnh là chính bản thân ta... không giả ngờ nghệch để sống; không tham vọng xa vời, là ta của cs bình dị và giản đơn...,
Chúc cả nhà ngủ ngon